“CÓ PHƯỚC THÌ TUỔI GIÀ SẼ SỐNG AN VUI, KHÔNG CẦN CON CÁI
“Phước” là đứa con hiếu thảo của ta, còn đứa con ta đẻ ra, có khi đứa con đó bất hiếu thì rất là mệt. Nên phước mới chính là đứa con hiếu thảo của ta. Ta cứ giúp đời, giúp người, phụng sự Phật Pháp thì phước sẽ tích lũy và tích lũy thì tự nhiên cuộc sống của ta sẽ trở nên an vui, hạnh phúc khi ta già. Tự nhiên ta vẫn có người để nương tựa, miễn là ta có phước. Còn khi không có phước, dù có con, đứa con cũng làm ta đau khổ lúc tuổi già. Mình đã già yếu rồi mà nó cứ đay nghiến, cứ nói nặng nói nhẹ còn khổ tâm nhiều hơn nữa. Cho nên khi ta đến với Đạo rồi, bỗng nhiên ta giải khuây. Chẳng cần con nữa, chỉ cần phước là được rồi, thì lúc đó lòng ta cảm thấy nhẹ nhõm. Còn người chưa hiểu được điều đó thì cứ ray rứt vì việc mình không có con.”
- Trích: Bài giảng “Nương Tựa Chính Mình” - Pháp Cú 49 – Thượng Toạ Thích Chân Quang.
"Để tránh hiểu nhầm, hiểu sai ý, xin mời quý vị nghe trọn vẹn bài Pháp bên dưới nhé ạ."
- Link bài giảng: https://www.youtube.com/watch?v=qzBFe7-AE1k
Nguồn: Tâm lý Đạo đức_Nhân quả luân hồii